27 thg 12, 2010

THƠ BÚT TRE: NHẤT VỢ NHÌ TRỜI



Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi
Nhất vợ nhì trời… là chuyện tự nhiên
Ðàn ông sợ vợ thì sang
Ðàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà

Ðàn ông không biết thờ 'bà'
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi
Ðàn ông sợ vợ ai khi
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian

Ðàn ông khí phách ngang tàng
Nghe lời vợ dạy là hàng 'trượng phu'
Ðàn ông đánh vợ là ngu
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi

Lấy nàng từ thuở mười nhăm
Ðến khi mười chín tôi đà năm con
Nàng thì trông hãycòn son
Tôi thì đinh ốc, bù lon rã rời

Nắng mưa là chuyện của trời
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu
Suốt ngày cày cấy như trâu
Chiều về rửa chén cũng 'ngầu' như ai

Nấu cơm, đi chợ hàng ngày
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn
Lau nhà, lau cửa chẳng màng
Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu

Nhiều khi muốn hộc xì dầu
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày
Nàng đòi thi đấu võ đài
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào

Nhớ xưa mình mới quen nhau,
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương
Cho nên tôi mới bị lường
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng

Than ôi thực tế phũ phàng
Mày râu một kiếp thôi đành đi toong
Một lòng thờ dzợ sắc son
Còn non còn nước thì tôi còn… thờ.

(sưu tầm)
Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đọc bài viết trên. Nếu có ý kiến hay góp ý gì, mong bạn vui lòng để lại vài dòng vào ô nhận xét bên dưới. Chúc bạn một ngày vui vẻ!